Chiếc kim băng và bánh đa nem Hà Tĩnh – Những điều vĩnh cửu từ sự giản đơn
Có những thứ khi sinh ra đã hoàn hảo. Chúng không cần tô điểm, không cần cải tiến, không chạy theo thời đại. Chúng tồn tại, âm thầm nhưng vững chắc, như một dấu chấm tròn trĩnh cho khái niệm “thiết yếu”. Một trong số đó là chiếc kim băng, và một điều khác – thân thuộc và gợi thương – là bánh đa nem Hà Tĩnh.

Chiếc kim băng và bánh đa nem Hà Tĩnh – Những điều vĩnh cửu từ sự giản đơn
Có những thứ khi sinh ra đã hoàn hảo. Chúng không cần tô điểm, không cần cải tiến, không chạy theo thời đại. Chúng tồn tại, âm thầm nhưng vững chắc, như một dấu chấm tròn trĩnh cho khái niệm “thiết yếu”. Một trong số đó là chiếc kim băng, và một điều khác – thân thuộc và gợi thương – là bánh đa nem Hà Tĩnh.
Chiếc kim băng, ra đời từ năm 1849, gần như không thay đổi cho đến tận hôm nay. Một mảnh kim loại đơn sơ, uốn lượn gọn gàng thành hình dạng vừa tiện dụng, vừa an toàn. Nó gói ghém sự thông minh thuần khiết – một ý tưởng không cần "nâng cấp" vẫn sống cùng nhân loại qua nhiều thế hệ.
Tương tự vậy, bánh đa nem Hà Tĩnh – không cầu kỳ, không hào nhoáng. Chỉ là vài nguyên liệu giản dị từ gạo quê, phơi nắng trên những sân gạch đỏ au. Nhưng khi cuốn cùng nhân, thấm chút nước, và được chiên giòn lên, lại trở thành một tinh hoa của đất – mềm bên trong, giòn bên ngoài, đượm hương nắng gió miền Trung. Chẳng ai nghĩ phải thay đổi công thức ấy, vì mỗi lần ăn lại là một lần thấy đủ đầy.
Kim băng giữ chặt vải vóc. Bánh đa nem giữ chặt ký ức. Cả hai đều là minh chứng cho một triết lý giản dị: có những thứ đã đúng từ đầu – và bởi vậy, càng không nên vội vàng làm mới.
Trong một thế giới luôn thúc ép đổi thay, những biểu tượng bền bỉ như kim băng hay bánh đa nem khiến ta lặng người. Chúng nhắc ta nhớ rằng giá trị đôi khi không nằm ở cái mới, mà ở sự nhất quán, ở cách chúng gắn bó với đời sống con người qua những thời khắc thường ngày nhất.
Một bên là tiếng “tách” khi đóng kim băng. Một bên là tiếng “rôm rốp” khi cắn miếng nem rán vàng ruộm. Hai âm thanh nhỏ bé, mà sao nghe thân thương đến lạ.